Vì răng mà thương Huế

Nhiều người [C] hỏi vì răng mà yêu Huế

Anh trả [G] lời như rứa thật là [C] thương!

Làm sao mà [F] quên cho được dòng Hương

Rồi núi Ngự khắc vào tim sâu [G] đậm.

Biết mưa [Dm] nắng Huế, hay làm nư giận [F] lẫy

Mưa trắng [C] trời, bão lũ cũng thường niên

Rứa mà [Em] xa … nhớ da diết như điên

Dù cuộc [F] sống giàu nghèo, thiên đường hay hạ [G] giới

Vẫn một lòng mãi nhớ Huế yêu [C] thương.

Phố xá [Am] nhỏ, đi mấy mô… đã [F] tới

Chẳng lung linh mà nỗi nhớ cứ vơi [C] đầy

Nét thâm [Dm] trầm, cổ kính với thời gian

Đi khắp [F] xứ, vẫn thương hoài một Huế [C] thôi.

Huế vào [C] Thu, mùa mưa như thế [Em] buồn

Nụ hôn [G] đầu buổi ấy có ai [C] quên?

Tình vẫn [Am] đẹp như nguyên sơ của [F] Huế

Tím một [G] màu dù đá nát vàng [C] phai.

Có ai [C] về em gửi chút nhớ mong

Gói hoài [Dm] niệm giùm em trong lưu [F] bút

Lá thư [G] xưa còn vương màu mực [C] tím

Thu lại [G] về, nhiều man mác bâng [C] khuâng.