Việt Nam và hòa bình

1. Mỗi sáng ban [Dm] mai ngọn cờ phất phới tung bay,

Công chức sinh [Gm] viên ngồi [A7] bên bàn giấy ơ [Dm] hờ

Có biết đâu [Gm] rằng bên ngoài vùng Việt [F] Nam

Chính khách Tây [Gm] Tàu tay [A7] cầm cặp da [Dm] to.

[F] trong đó [Dm] có biết bao những tài liệu,

[C] đã viết nói về Việt [Dm] Nam ta,

dẫu [C7] chưa biết gì giống nòi [F] này,

quyết [A7] định thế hệ chúng ta [Dm] ngay.

Định mệnh [F] ta: [A7] bao người xâu [Dm] xé.

 

2. Xin các anh [Dm] em mặc niệm trong bữa ăn đêm,

Hãy lắng tai [Gm] nghe bản [A7] tin từ chốn xa [Dm] gần

Đã chết bao [Gm] người cho tàn ngày đen [F] tối,

Chia cắt gia [Gm] tài cho [A7] ngoại thù huênh [Dm] hoang.

Họ [F] nhân danh [Dm] kia với bao nỗi nhọc nhằn,

[C] đem phanh thay tưởng chừng [Dm] ác thú,

chúng [C7] ta sống bằng những nội [F] thù

căn [A7] phần trôi nổi chết trên [Dm] sông.

Một dòng [F] nước: [A7] có nhiều ghềnh [Dm] thác.

 

3. Công lý hôm [Dm] nay mù mờ nên mất lương tri,

Nhiều diễn văn [Gm] kia làm [A7] tung mạch máu con [Dm] người

Lên tiếng hòa [Gm] bình nhưng chẳng chịu buông [F] súng,

Vũ khí nơi [Gm] nào? Nhưng [A7] hẹn gặp nơi [Dm] đây.

[F] ngay trên [Dm] đất nước thành phố đầy mìn,

[C] Ta nâng cao hòa bình [Dm] trong tay,

ngay [C7] trên những quản bút gầy [F] mòn,

ngay [A7] trên những đồi núi hoang [Dm] sơ.

Hòa bình [F] đến: [A7] khi súng đổ mồ [Dm] hôi,

[F] Khi súng đổ mồ [Dm] hôi, [A7] khi súng đổ mồ [Dm] hôi.