Vinh – Thành phố bình minh

1. Em đón anh [G] về Thành Vinh quê [Bb] em,

[C] Nghe gió biển [Eb] ru dòng Lam êm [D] đềm,

Người người thân [A] quen sống [G] vui trong tình [A] thương,

[G] Đây những công trường thành phố bình [C] minh,

 

Câu hát ân [D] tình người em gái quê [G] mình.

[D] Đây thành [Eb] Vinh [G] qua bao giông lửa Vinh vẫn kiên [D] trung,

[E] Cửa ngõ miền [D] Trung đẹp [C] thêm thành phố [D] đỏ,

[A] Kìa những con [F] đò gióng giả ngược [D] xuôi,

[B] Cầu ta nối [D] nhịp đôi bờ dòng [G] Lam.

 

2. Anh đã đi [G] về thành Vinh quê [Bb] em,

[C] Nghe sóng nhạc [Eb] êm thành Vinh lên [D] đèn,

Lửa hàn đêm [A] đêm sáng [G] lên trên tầng [A] cao,

[G] Soi bóng sông đào lơ lửng nước lượn [C] quanh,

Qua những căn [D] nhà đẹp tươi bóng cây [G] xanh.

[D] Ôi đẹp [Eb] sao [G] trăng treo trên đỉnh núi Quyết trắng [D] trong,

[E] Giọng nói miền [D] Trung ngọt [C] ân tình xứ [D] Nghệ,

[A] Tiếng hát

câu [F] hò vang vọng trời [D] xanh,

[B] Thành Vinh sáng [D] ngời nắng tỏa bình [G] minh.