Vườn chiều

1. [Dm] Buồn nhặt từng chiếc lá khẽ rơi bên nắng [Gm] vàng

[Bb] Sao chiều để suối [C] tóc ai bay giữa mây [F] ngàn [D7]

Ta [Gm] về thả hồn theo [Eb] gió

[F] hồ nụ hôn ngày [Bb] đó

Còn đâu [Gm] đây vương nỗi [A7] nhớ.

 

2. [Dm] Ôi người đành cất bước quay lưng quên tiếng [Gm] đàn

[Bb] Cho hồn ai buốt [C] giá đi hoang với gió [F] ngàn [D7]

Thẩn [Gm] thờ ngồi nghe chim [Eb] hót

Bên [F] vườn xưa chiều quạnh [Bb] vắng

Hoàng hôn [Gm] ơi [A7] ta xa [Dm] người.

 

ĐK:

[Dm] Hỡi làn mây xa [F] xôi nào [C] hay

Có bước [D7] chân chưa biết trôi về [Gm] đâu

[C] Đêm còn lại hư hao bờ môi đã khép bỏ quên niềm [F] đau

[Bb] Gió có nhắn giúp ta một [Gm] lời và [Dm] lá có khẽ nói lên thành [F] lời

Chiều [C] nay vườn như thầm [A7] khóc.

 

3. [Dm] Thôi đừng nhìn chiếc lá cuốn trôi thêm bên [Gm] vườn

[Bb] Thôi đừng thầm [C] ngóng bóng dáng ai cuối con [F] đường

Tiếng [Gm] đàn bồng bềnh theo [Eb] gió

Nỗi [F] buồn gửi lại dòng [Bb] sông

Bờ môi [Gm] kia bờ môi [A7] kia có chạnh [Dm] lòng?