Xa như đất trời

1. Người tình [Am] ơi khóc nhau đi hỡi người

Trời biển [Dm] ơi ! chôn [G] giùm ước mơ [C] tôi

Hồn thảnh [E7] thơi đã mờ ám trong [G] mây

Dù tình [E7] ta như nắng xanh còn [Am] trói.

Cuộc tình [C] vui nay tan thành sương [Am] khói

Chỉ còn [G] đây, đau [C] thương và cát [E7] bụi

Lòng dửng dưng hay khăn mừng hoa [Am] cưới

Và lệ [E7] rơi, trôi theo ngày tháng [Am] vơi.

 

ĐK :

Đời [Am] phôi pha từng [G] đêm qua, lời [F] xa xưa vỗ [E7] về

Còn [Dm] van xin, còn [C] kêu tên còn [E7] bay sang tìm [Am] đến

Còn [Am] trông mong, còn [G] ước muốn, còn [F] trong cơn bão [E7] bùng

Mùa [Dm] xuân ơi bao [G] giờ tới cho [E7] ta nhìn thấy [Am] người.

 

2. Người tình [Am] xa , xa như đất trời

Dù còn [Dm] chăng cũng [G] đành mất nhau [C] thôi

Đừng gọi [E7] nhau như hồn oán theo [G] ai

Để lòng [E7] yên như lá khô đầu [Am] núi.

Và rừng [C] mưa xin thương hồn đắm [Am] đuối

Biển mù [G] khơi dang [C] tay mềm vẫy [E7] gọi

Tuổi đời ơi sao cho còn xanh [Am] mãi

Nhìn đời [E7] mau tơ duyên thành đá [Am] vôi.