Xin hãy buông đi

Chỉ những khi [Em] đau thật [C] đau

Nằm [D] yên lặng nghe tiếng [G] thở

Ta mới thấy [C] đời nhẹ tựa phù [B7] du.

Ta mới thấy [Em] mình như con [C] tàu lạc lối xa [Am] xôi

Lòng nặng những hành [D] trang lo lắng muộn [C] phiền

Thể xác đớn [D] đau trăn trở mệt [Am] nhoài

Ta muốn ngủ [B7] vùi một giấc thật [Em] say.

Xin hãy buông [Am] đi buông xuống [D] đi

Buông hết những muộn [C] phiền

Xin hãy buông [D] đi buông xuống [B7] đi

Buông hết những nhọc [Am] nhằn

Những [Em] đời cơ cực âu [C] lo

Những [Em] tình giày xéo con [Am] tim

Ngày tháng vẫn trôi [C] đều

Ngày [D] tháng vẫn trôi [G] đều

Chiều [B7] về mưa gió chia [Em] xa.

Hãy tìm cho [Em] mình một chỗ [D] dựa một niềm [C] tin

Như dòng [Am] sông luôn có những bến [C] bờ

Cho [D] thân xác [G] này nhẹ bớt đớn [Em] đau

Cho cuộc sống vô [C] thường được tự tại an nhiên

[D] Và cho hồn [G] mình đi, [B7] về nghe thật bình [Em] yên.