Xin trả nợ đời

Về [Eb] đâu chốn nhân gian [Bb] nầy chìm trong bóng đêm [Eb] dài.

Về [Ab] đâu vầng trăng vỡ tan rơi bên kia đồi [Eb] hoang.

Còn [Cm] đây hồn cầm theo [Eb] gió thoát thân xa kiếp [Bb] người.

Là chiếc bóng [Bb7] tôi một vì sao đơn côi.

Cầu [Eb] xin phút giây chia [Bb] lìa tạ ơn đến với [Eb] đời.

Người [Fm] cho tôi bao say [Gm] đắm và cho thêm đắng [Eb] cay.

Thì [Cm] xin cho tôi trả [Eb] hết, tiếng oan khiên với [Bb] người.

Cùng vui nỗi [Bb7] đau suốt đời ta mất [Eb] nhau.

Trần [Eb] gian say cơn mộng [Cm] mê, lời [Ab] ai khóc than não [Gm] nề.

Đường [Fm] xa không thấy bóng [Bb7] người không nghe tiếng [Eb] cười.

Tìm đâu mảnh linh hồn [Cm] tôi vụt [Ab] tan giữa đêm đông [Gm] tàn.

Tình [Fm] duyên thôi cũng lỡ [Bb7] làng.

Giấc mơ thiên [Eb] đàng là sương khói bay.

Cầu [Eb] xin phút giây chia [Bb] lìa tạ ơn đến với [Eb] đời.

Người [Fm] cho tôi bao say [Gm] đắm và cho thêm đắng [Eb] cay.

Thì [Cm] xin cho tôi trả [Eb] hết, tiếng oan khiên với [Bb] người.

Cùng vui nỗi [Bb7] đau suốt đời ta mất [Eb] nhau.

Trần [Eb] gian say cơn mộng [Cm] mê, lời [Ab] ai khóc than não [Gm] nề.

Đường [Fm] xa không thấy bóng [Bb7] người không nghe tiếng [Eb] cười.

Tìm đâu mảnh linh hồn [Cm] tôi vụt [Ab] tan giữa đêm đông [Gm] tàn.

Tình [Fm] duyên thôi cũng lỡ [Bb7] làng.

Giấc mơ thiên [Eb] đàng là sương khói bay.

Cầu [Eb] xin phút giây chia [Bb] lìa tạ ơn đến với [Eb] đời.

Người [Fm] cho tôi bao say [Gm] đắm và cho thêm đắng [Eb] cay.

Thì [Cm] xin cho tôi trả [Eb] hết, tiếng oan khiên với [Bb] người.

Cùng vui nỗi [Bb7] đau suốt đời ta mất [Eb] nhau.

Thì [Cm] xin cho tôi trả [Eb] hết, tiếng oan khiên với [Bb] người.

Cùng vui nỗi [Bb7] đau suốt đời ta mất [Eb] nhau....