Xót lòng miền Trung

1. Miền Trung [Am] ơi quanh [G] năm mưa nắng dãi [F] dầu

Ruộng [G] đồng cằn cỗi đất [Am] khô

Giờ miền [Em] Trung nước mùa mưa lũ dâng [Am] cao

Cuốn [D] bao mái nhà tan [Em] hoang.

 

2. Giờ còn [Am] đây mênh [G] mông nước trắng ngang [F] trời

Mẹ [G] bồng con thơ khóc [Am] than

Người tìm [Em] nhau giữa dòng nước cuốn lao [Am] đao

Tiếng [D] than khóc trời lòng [Am] đau.

 

ĐK:

Miền Trung [Am] ơi, miền Trung [D] ơi

Quanh năm nắng cháy cát [F] bồi, hôm [G] nay mưa lũ tơi [C] bời

Tiếng khóc [E7] nghẹn dòng lệ tuông [F] rơi.

Miền Trung [Am] ơi, dịch chưa [D] vơi

Thiên tai sao mãi chẳng [F] thôi dân [G] đã kiệt sức mất [C] rồi

Khấn xin [E7] trời rủ lòng thương [G] ban

Cho lũ [E7] cạn dân được bình [Am] an.

* [Am] Thương miền Trung quê [D] mẹ

Oằn [F] mình chịu bao bão [C] giông

[G] Thương người dân lao [Em] động

[Bm] gồng mình trong gió [E7]

 

ĐK:

Miền Trung [Am] ơi, dịch chưa [D] vơi

Thiên tai sao mãi chẳng [F] thôi dân [G] đã kiệt sức mất [C] rồi

Khấn xin [E7] trời rủ lòng thương [G] ban

Cho lũ [E7] cạn dân được bình [Am] an.

Miền Trung [Am] ơi, miền Trung [D] ơi

Đêm qua nghe gió đang [F] về, hôm [G] nay lũ trắng lưng [C] trời

Ôi xót [E7] lòng thương về miền [G] Trung

Mong quê [E7] nhà thoát cảnh lầm [Am] than.