Xót xa một thuở phận người

"Giữa ba đào tàu nghiêng mấy bận

Thương kiếp người lận đận bể dâu

Đói lòng uống nước loang dầu

Cướp cùng tàn phá con tàu xác xơ."

 

1. Đêm [Am] nao trên miền [G] đất xa lạ [Em]

Ngỡ mình trở [C] về từ ngục [Em] chết xa [C] xưa

Ba ngày lênh [Dm] đênh... tử [C] sinh nghiêng [Em] ngả

Ba ngày hải hành tận cùng [C] khổ biết [Em] qua.

 

2. Chăn [Am] sương đêm triền [G] đá hiu quạnh [Em]

Cỏ dày gối [C] đầu chập chờn [Em] giấc nam [C] kha

Cơm ngày chưa [Dm] no bỏ [C] quên sách [Em] vở [C]

Gót son một [G] thuở nhục [Em] nhằn in vết [Am] hằn.

 

ĐK:

Phố nhỏ yêu [Am] ơi nghìn thu gọi cố hương [Em] rồi

Tuổi đó rong [C] chơi lùi sâu ký ức xa [Em] xôi

[Dm] Gieo neo cơn dâu [G] bể, mịt [Em] mù chốn thương [C] đau

Còn lối [Am] nào [C] đi đến mai [Em] sau? Bến nào nương [G] náu

Rừng [Dm] đêm hoang sơ trước [G] mặt

Tiếng côn [E7] trùng thêm nỉ [Am] non.

 

3. Trăm [Am] năm cho dù [G] đá kia mòn [Em]

Những ngày đói [C] lạnh thuở nào [Em] biết nguôi [C] ngoai

Con tàu lênh [Dm] đênh gặp [C] cơn sóng [Em] dữ [C]

Xót xa một [G] thuở phận [Em] người trong khốn [Am] cùng.