Xuôi qua mùa nắng

1. Nhánh sông [Am] khô mang viên đá [Dm] cạn

Nằm giữa [Bb] dòng nhớ nước ngày [Gm] xưa

Mùa nắng [Am] tới [D7] lòng đầy hoang [Gm] dại

Ở tận [C] cùng nỗi nhớ như [F] quên

 

2. Nhánh sông [Am] khô mang viên đá [Dm] cạn

Đời mỏi [Bb] mòn theo những hạt [Gm] mưa

Tình như [Am] nắng một [D7] chiều bỗng [Gm] lạ

Nghe tình [A7] buồn từ lúc yêu [Dm] người

 

ĐK:

Tôi đã [Am] hết một [D7] thời rất [Gm] trẻ [C]

Gió và [F] em thổi [Gm] đến mùa [A7] xuân

Con sóng [Am] nhớ xuôi [D7] về bãi [Gm] cạn

Gió và [Am] em hồn [Bb] tan hư [Dm] không

 

3. Nhánh sông [Am] khô mang viên đá [Dm] cạn

Ngày ta [Bb] về đánh mất đời [Gm] nhau

Tình chỉ [Am] có nỗi [D7] buồn giữ [Gm] lại

Biển trùng [A7] dương cùng những muộn [Dm] phiền.