Yêu lầm người dưng

1. Xin đừng [Am] nói em đã thấy [Em] rồi

Và xin đừng [Am] nói em đã biết [Em] rồi

Người [Dm] ta cùng anh sánh [G] vai trên con đường ngập nắng [C] mai

Em nhỏ [Am] bé em sẽ đứng [Em] lại

Em gạt [Am] đi nước mắt ngắn [Em] dài

Em sẽ [Dm] chọn về mình xót [Em] xa để anh có người [Am] ta.

 

2. Nếu có [Am] thể xin anh hãy [Em] về,

Và nếu có [Am] thể xin đừng rơi [Em] lệ,

Tình [Dm] yêu ngày qua chúng [G] ta đâu khác gì giấc ngủ [C] mê.

Những năm [Am] tháng bên nhau thơ [Em] mộng,

Và cũng

câu [Am] nói sâu tận đáy [Em] lòng,

Em sẽ [Dm] chọn về mình nỗi [Em] đau để anh có ngày [Am] sau.

 

ĐK:

Và nếu như có [Am] thể hãy bước đi ngay bây [Em] giờ anh ơi

Để em [F] tìm đến [G] giấc ngủ [C] vùi

Khóc một [Am] lần rồi thôi khóc cho [Em] thời gian trôi

Nhưng làm [F] sao để em khóc cho đầy tình đã [E7] vơi.

Và nếu như có [Am] thể hãy để em lại một [Em] mình nơi đây

Để mặc [F] em với [G] nỗi đau [C] này

Sớm mai [Am] kia tỉnh dậy em sẽ [Em] quên tất cả

Rằng từ [F] lâu thật lâu lòng em đã [G] yêu người [Am] dưng.