Yêu người không nói

Mười [Ab] năm yêu người không nói, mười [Eb] năm sông rời xa bến.

Chiều [Db] rơi mờ theo bóng núi, nửa [Eb7] đời chìm vào hư [C] không.

Thời gian làm nên giông [Ab] bão, gió lay cành hoa sứ [Db] rơi.

Tiếc thương hồng [Eb] nhan chóng phai, khóc [Eb7] ai chuyện tình dỡ [Ab] dang.

Như sông kia hững [Fm] hờ, không nhớ thương bến [Eb7] bờ.

Đêm nghe tiếng mưa [Ab] rơi, mưa hoài về trong đêm [Db] vắng.

Âm [Eb7] thầm một mình với [Ab] bóng.

Người ra đi có [Eb7] biết, tình nầy vẫn chưa [Ab] nguôi.

Mười [Ab] năm yêu người không nói, đời [Eb] mang thêm nhiều oan trái.

Thời [Db] gian mờ theo năm tháng, trôi Eb7] vào dòng đời hư [C] vô.

Tình anh là cành hoa [Ab] thắm, gởi lại trần gian đớn [Db] đau.

Hãy vui hẹn [Eb] nhau kiếp sau, khóc [Eb7] chi khi mình xa [Ab] nhau.

Lời thoại :

Tình anh là cành hoa thắm.

Gởi lại trần gian đớn đau.

Hãy vui hẹn nhau kiếp sau.

Khóc chi khi mình xa nhau.

Như sông kia hững [Fm] hờ, không nhớ thương bến [Eb7] bờ.

Đêm nghe tiếng mưa [Ab] rơi, mưa hoài về trong đêm [Db] vắng.

Âm [Eb7] thầm một mình với [Ab] bóng.

Người ra đi có [Eb7] biết, tình nầy vẫn chưa [Ab] nguôi.

Mười [Ab] năm yêu người không nói, đời [Eb] mang thêm nhiều oan trái.

Thời [Db] gian mờ theo năm tháng, trôi Eb7] vào dòng đời hư [C] vô.

Tình anh là cành hoa [Ab] thắm, gởi lại trần gian đớn [Db] đau.

Hãy vui hẹn [Eb] nhau kiếp sau, khóc [Eb7] chi khi mình xa [Ab] nhau.

Tình anh là cành hoa thắm, gởi lại trần gian đớn đau.

Hãy vui hẹn nhau kiếp sau, khóc chi... khi mình xa nhau...