Yêu quá quê hương ơi

1. Chẳng hiểu tại [Dm] sao yêu quê hương yêu nhiều [Am] quá

Chẳng hiểu tại [E7] sao cứ mỗi lần nhắc đến [Am] quê

Là đêm trở nên [Dm] dài, càng thương nhớ bao [Am] ngày

Đường mòn chân [C] đất, chị gánh thương [Em] về

Sau buổi [C] chợ chiều [Am] tan.

 

2. Chẳng hiểu tại [Dm] sao xa quê hương luôn hoài [Am] nhớ

Chẳng hiểu tại [E7] sao cứ mỗi lần đến thu [Am] đông

Lòng canh cánh trăm [Dm] bề, sợ giông bão tuôn [Am] về

Tại trời ách [C] nước, truân chuyên não [Em] nề

Nỗi nhọc nhằn lê [Am] thê.

 

ĐK:

Quê [Am] tôi miền Trung nhỏ [C]

[Dm] sang [E7] nắng cháy da [Am] người

Đông [Em] về mưa như trút [Dm] nước

Tang [E7] thương từ biển đến [Am] quê.

Tha [A] hương lòng luôn nặng [F#m] trĩu

Đình [C#m] làng [A] giếng nước cây [Bm] đa

Trăng [E] treo đêm rằm mỗi [A] tháng

Hoa [E7] cau thơm khắp mọi [Am] nhà.

 

3. Đừng hỏi tại [Dm] sao tôi yêu quê yêu nhiều [Am] thế

Đừng hỏi tại [E7] sao quê có gì lại khát [Am] khao

Này tiếng nói ngọt [Dm] ngào, cùng văn hóa dạt [Am] dào

Ngày xuân thăm [C] viếng, mừng tuổi họ [E7] hàng

Chúc nhau lời an [Am] khang.