Buông-PXG

[C]Buông đôi tay, nước mắt rơi mà [Em]người đâu hay

Nỗi đau đêm từng [Am]đêm gánh lấy cùng say

[F]có nỗi niềm chẳng [C]thể cất giấu

Muốn quên đi chẳng [Em]còn lo âu

Liệu [Am]có thể quay về, về như lúc [F]đầu

 

Và người [C]ấy đã [F]đưa em đi về [G]nơi tình yêu [C]mới [G/B]bắt [Am]đầu

Lặng im đứng [F]nhìn từ phía [G]sau

 

Và cơn [F]gió chẳng còn dịu dàng

Và hơi [G]ấm chẳng còn ngập tràn

Ngày em [Em]bước ra đi vội vàng

Là lúc yêu [Am]thương vụt tan

 

Nụ cười [F]anh cố giấu đi

Giọt nước [G]mắt rơi trên khóe mi

Phải tự [Em]buông đôi tay để chẳng phải nghĩ [Am]suy

Giấu nỗi [F]buồn của anh vào [G]trong âm [Am]thầm

 

[Am]Từng

câu nói cười đùa khẽ bên tai

Giờ chẳng [Em]biết thì thầm những lời nói đó cùng với ai

Chìm đắm [F]mãi trong bóng tối và [G]dường như mất lối

Đôi [C]chân chẳng thể nhấc nổi dủ chỉ [E7]là 1 bước nhỏ nhoi

 

[Am]Buông là những gì anh có thể làm để cứu [Em]lấy bản thân

Cố níu kéo cũng chẳng thay đổi dù anh có [F]làm nó hàng vạn lần

Nên học [G]cách chấp nhận

Đừng bào chữa cho những lý [Am]do mà ta cứ nghĩ đó là số phận

 

Cơn gió đã vội xóa [F]hết từng cảm giác ấy