Cánh hoa chiều

1. Những [Am] khi gió [Am/G#] đông reo lạnh [Am/G] lùng

Đường chiều [F#m7b5] hoàng hôn soi [Em] bóng dịu dàng như [G] khơi nhớ [C] thương

Gió [Dm] reo cánh [G] hoa rơi tiêu [E7] điều

Ngập ngừng cầm chân lữ khách luyến [Am] tiếc thương đời [E7] hoa.

 

2. Tiếc [Am] thương cánh [Am/G#] hoa rơi trên [Am/G] đời

Ngậm ngùi [F#m7b5] vùi thân muôn [Em] lối dù rằng [G] hoa không muốn [C] rơi

Cánh [Dm] hoa cánh [G] hoa rơi trong [E7] chiều

Nghẹn ngào hờn cơn gió tới ngắt cánh hoa tan [Am] rồi.

 

ĐK: [F] Ai cô đơn bơ vơ trong chiều [Am] nay

[Dm] Dừng chân đây trông [G] lá hoa chiều [C] bay

[Dm] Nghe tâm tư như [G] thương cho đời ai

[E7] Nhạt màu hương ôi tiếc thương khôn [Am] lường.

 

3. Gió [Am] ơi gió [Am/G#] đông thôi không [Am/G] về

Để lòng [F#m7b5] người không băng [Em] giá lạnh lùng [G] không vươn xác [C] hoa

Gió [Dm] ơi gió [G] ơi thôi không [E7] về

Để ngàn đời không u tối những cánh hoa trong [Am] đời.