Cô bé bán diêm

1. [Em] Bước đi trong mùa đông tuyết [G] rơi

Một cô [C] bé bán diêm giữa dòng người [D] qua

Tiếng rao [Em] lạc dần trong buốt [Bm] giá

Đôi bàn [C] chân đã tím [D] bầm

 

2. [Em] Lướt ngang qua cửa sổ mỗi [G] nhà

Và cô [C] bé thấy ai cũng bên mẹ [D] cha

Bữa ăn [Em] ngon và thật ấm [Bm] áp

Em nhìn [C] mà nước mắt [D] rơi

 

ĐK:

Dù cô [Em] bé cứ mời chẳng một [Bm] ai muốn mua

Đành thôi [C] phải bật một hộp diêm để em sưởi ấm [Bm] người

Rồi em [C] nhìn thấy như một [G] phép màu

Hiện ra [C] ngôi nhà và người bà thật hiền của lúc [D] xưa.

Chợt cảm [Em] giác thổi qua tất cả [Bm] tan biến đi

Rồi cô [C] bé vội vàng bật hết những que diêm cuối [Bm] cùng

Để được [C] nhìn mãi nụ cười [G] của bà

Bà dịu [C] dàng vòng tay ôm lấy cô bé hạnh phúc [D] bay đến thiên [Em] đường.