Đà Lạt chiều mộng mơ

1. Người [A] nhớ Đà Lạt chiều mộng [C#m]

Đà Lạt [Bm] ơi ghi mãi trong tôi [A] hoài

Những [F#m] chiều rong [Bm] chơi trên phố [D] vắng

Đà Lạt [Bm] thơ ru hồn tôi ngất [E7] ngây.

 

2. Ngày [A] ấy Đà Lạt chìm trong [C#m] sương

Cuộc tình [Bm] ai dưới chân thác Prenn [A] buồn

Để [F#m] rồi giận [Bm] nhau xa nhau [D] mãi

Đà Lạt [E7] ơi thương mãi Đà Lạt [A] ơi.

 

ĐK:

Chiều [Am] thông reo từng ngọn gió lạnh [C] lùng

[F] Như ru hồn [Dm] khúc hát lâm [E7] ly

[Am] Từng đàn viễn [F] khách đến [C] thăm miền xứ [Dm] lạnh

Lắng [F] nghe chuyện tình trên đồi [E7] thông

Rồi từng giọng [Am] hát cất lên như than [Dm] thở

Giữa [G] thành phố hơi [C] sương giữa [E7] thành phố mộng [Am] mơ.