Đành Buông Tay

[G]Đôi khi lòng này tự hỏi rằng [Cm]đã bao lâu vẫn chưa được nhìn thấy [G]em

Sao cứ lắm [Bm]lúc cô đơn thế [Em]này phải [D7]chăng tình ta đã [C]hết

Đậm [Cm]sâu từng hồi ức [Bm]kia chạy [E7]về nơi ngăn ký [Am]ức

Bỏ quên thật [A7]lâu liệu đã đến nơi dừng [D7]chân

 

Cuộc đời vốn không đổi [G]thay được gì cho đến khi ta phải [D/F#]đành chấp nhận

Sẽ không [Em]ai ưu tiên mình là duy nhất và cũng [Bm]chẳng có ai lắng nghe

Và hóa ra [C]em là một cơn [Cm]gió đầu mùa đến bên [Bm]anh chỉ để trêu [Em]đùa

Rồi ai sẽ [Am]đón đưa em về nhà rồi ai sẽ [D7]dang tay ôm lấy em

Nhìn dòng thời [G]gian bỏ quên trong lòng em có [D/F#]đau khi anh nhắc đến

Đừng ướt [Em]mi khi ta lìa xa chỉ là hết [Bm]duyên với nhau thôi mà

Giữa dòng [C]đời mênh mông ta [Cm]cố gắng lên mà [Bm]sống với vết thương [Em]lòng

Rồi ta cũng [Am]phải chấp nhận vẫn sẽ mỉm cười với [D7]những điều làm mình đau

 

Anh cũng [C]biết mình chẳng còn hy vọng Nên chọn cách đi lùi về sau

Em cũng phải [Cm]tìm Cho mình cuộc đời mới Còn anh vẫn tìm kỷ niệm về nhau

Anh thì vẫn [Bm]hay thường xuyên nhắc đến Dù là quá khứ đó làm anh không vui

Anh thì chẳng [Em]còn điều gì để mong đợi Chỉ mong là hạnh phúc Sẽ tìm tới em thôi

Nên là anh phải [C]đi Phải đành chấp nhận Buông bỏ hết tất [D]cả Để nhìn em phía trước

Phải tập quên [Bm]đi Những ngày còn có em Và phải tập làm [Em]quen Em cùng ai khác bước

Mặc cho nỗi [Am]buồn này vẫn sẽ ở đây Để những nỗi đau Bên trong thân xác ấy

 

Cuộc đời vốn không đổi [G]thay được gì cho đến khi ta phải [D/F#]đành chấp nhận

Sẽ không [Em]ai ưu tiên mình là duy nhất và cũng [Bm]chẳng có ai lắng nghe

Và hóa ra [C]em là một trong [Cm]những đóa hoa dịu [Bm]dàng đến nhưng chỉ ghé [Em]qua

Rồi ai sẽ [Am]đón đưa em về nhà rồi ai sẽ [D7]dang tay ôm lấy em

Nhìn dòng thời [G]gian bỏ quên trong lòng em có [D/F#]đau khi anh nhắc đến

Đừng ướt [Em]mi khi ta lìa xa chỉ là hết [Bm]duyên với nhau thôi mà

Giữa dòng [C]đời mênh mông ta [Cm]cố gắng lên mà [Bm]sống với vết thương [Em]lòng

Rồi ta cũng [Am]phải chấp nhận vẫn sẽ mỉm cười với [D7]những điều làm mình đau

 

Cuộc đời vốn không đổi [G]thay được gì cho đến khi ta phải [D/F#]đành chấp nhận

Sẽ không [Em]ai ưu tiên mình là duy nhất và cũng [Bm]chẳng có ai lắng nghe

Và hóa ra [C]em là một cơn [Cm]gió đầu mùa đến bên [Bm]anh chỉ để trêu [Em]đùa

Rồi ai sẽ [Am]đón đưa em về nhà rồi ai sẽ [D7]dang tay ôm lấy em

Rồi [C]ai cũng cần phải [D]có Nỗi [Bm]đau để mình lớn [Em]lên

Mình đành p[Am]hải chấp nhận những [D7]điều tổn [G]thương