Hai Người Lạ

 

1. [Am] Bước trên phố thân [F] quen, nhắc [G] ta nhớ những kỷ niệm [Am] xưa

Những năm tháng yên [F] vui, ân tình [G] ta đẹp như hoa [C] nở

[F] Đường phố vẫn đông [G] vui, nhưng lòng [Em] ta cảm thấy [Am] buồn

Buồn cho chiếc lá [Dm] rơi, bên [Em] hiên nhà [Am] ai.

 

2. [Am] Bỗng trông thấy xa [F] xa, ôi ánh [G] mắt của người năm [Am] xưa

Thấy tôi bước đi [F] qua, nhưng ai [G] vờ như không nhìn [C] thấy

[Am] Người chẳng lẽ quên [G] sao, hay người [Em] không muốn nhớ [Am] lại

Ngày tháng ấy đôi [Dm] ta, tay [Em] trong vòng [Am] tay.

 

[Am] Mình đã đến bên [G] nhau, [E7] dành tất cả thanh [Am] xuân

Cùng trao [F] nhau, tình thâm sâu vương bao sắc [E7] màu

[Am] Mình đã sống bên [G] nhau, [E7] dành tất cả yêu [Am] thương

Để bây [F] giờ hai chúng [G] ta, như hai người [Am] lạ.

 

* Có ai [F] ngờ, hai chúng [G] ta thành người xa [C] lạ

Bước trên [F] đường, trông thấy [G] nhau ngoảnh mặt làm [Am] ngơ

Có ai [F] ngờ, hai chúng [G] ta đường hai lối [C] về

Có ai [F] ngờ, riêng mỗi [Em] ta khóc tình bơ [Am] vơ.