Hàng Ghế Đầu

[D]Đèn đã tắt, từng dòng người qua lối [G] [A]

[D]Bầu trời đen tối càng làm lòng mình đau nhói [G] [A]

[D]Bước lên sân khấu, khách hôm nay thật đông [G] [A]

[D] Mọi người nhìn tôi, tôi cất giọng. [G] [A]

 

[G]Tôi đang hát hay đang khóc hay phát [D]điên lên rồi?

Tôi [Em] nhìn xuống nơi hàng ghế đầu tiên,

Tôi nhớ [C] em trong nỗi nhớ [A] triền miên.

[G]Người ta xem, dây đàn hết ngân, tiếng vỗ [D]tay không ngừng

Tôi [Em]chợt nhớ sau đêm diễn đầu tiên,

Em nói [C]em rất [A]tự hào về tôi.

 

[D]Mình bên nhau từng ngày tràn đầy giông bão [G] [A]

[D]Mình lại xa nhau vào một ngày bình yên nhất.. [G] [A]Là sao?

[D]Vượt qua tất cả để được một cuộc sống mới [G] [A]

[D]Vậy người như tôi không xứng có em trong đời? [G] [A]

 

[G]Tôi không hát hay bài hát kia vỡ [D] tan đi rồi?

Tôi [Em]nhìn xuống nơi hàng ghế đầu tiên,

Không có [C]em, tôi chẳng muốn [A] hát thêm.

[G] Khóe mi cay, cung đàn vỡ đôi, tôi [D] cũng không nên lời,

Tôi [Em]bật khóc, ai cũng nghĩ: “Thằng điên!”

Nhưng tôi nhớ [C]em,

Thiên đàng đã gọi tên [A]người tôi [D]yêu

 

[D] [G] [A]

 

[D]Đèn đã tắt từng dòng người qua lối, [G] [A]

[D]Bầu trời đen tối càng làm lòng mình… đau nhói.