HOA HỒNG HUYỀN THOẠI

 

1. [Am] Ôi những cánh hoa [Am] hồng, dấu cả huyền [E7] thoại

Về một tình [Am] yêu, giờ đã tàn [Dm] phai, héo hơn theo ngày [E7] tháng

Chỉ [Am] còn lại chút dư [Am] hương trên đôi [A7] môi son đã nhòe lâu [Dm] rồi

Chỉ còn [G] lại thoáng bâng [C] khuâng trong từng kỷ [G] niệm một thời yêu [E7] thương

 

2. Anh cất bước đi [Am] rồi, nốt nhạc chùng [E7] buồn

Bài ca ngày [Am] xưa, chìm vào cơn [Dm] mưa, đớn đau em lạc [E7] lối

Chỉ [Am] là một vết thương [Am] thôi, nhưng trong tim [A7] em, vết hằn muôn [Dm] đời

Một [G] lần tưởng sẽ không [C] nguôi, trái sầu rơi [E7] rụng chết trong tâm [Am] hồn

 

Cho nhau [G] bằng điệp khúc yêu [C] thương dẫu đời cay [E7] đắng

Mơ thiên [Dm] đàng hạnh phúc, tương [G] lai kéo dài thiên [E7] thu

Nào [Am] ngờ bão tố phong [G] ba vùi [C] dập làm nát tan tình [Am] ta

Trái tim tội [F] nghiệp khóc từng đêm [E7] thâu

Một lần chừng sẽ nguôi [G] ngoai, mà tình [C] thì mãi xa ngàn [Am] khơi

Nhớ nhung khắc [F] khoải cho lời tình [E7] đầu đã vội chia [Am] lìa

 

3. [Am] Đêm trong tiếng kinh [Am] cầu có lời thở [E7] dài

Vọng từ hạt [Am] mưa, giọt buồn lê [Dm] thê thấm sâu vào lòng [E7] đất

Một [Am] đời phù phiếm hư [Am] vô trên đôi tay [A7] trơn ước vọng phai [Dm] tàn

Nụ [G] hồng nằm chết trong [C] mưa, dấu một linh [E7] hồn xót xa đợi [Am] chờ