Kiếp Ngọc Khuê

[Em]Khi cô đang tuổi đôi chín, [C]in trên môi cười xúng xính

[G]thương mẹ cha mà em bước lên phố [D]hoa

[Em]Mua vui cho đời tửu sắc, [C]em như hoa hồng tuyệt sắc

Người [G]thương kẻ khinh, về đêm em khóc một [D]mình.

 

[Am]Nỗi oan than trong phòng the, [Em]em bơ vơ kiếp ngọc khuê

Cung [Am]kính rượu cho người say quên lối [Em]về

[Am]em ngây thơ nào hay biết, [Em]anh có năm thê bảy thiếp

Người [C]đến tìm em để vui thú say hoan [Em]lạc.

 

Nơi chốn khuê [C]phòng em buồn nước mắt lưng [D]tròng

Như sáo trong [Bm]lồng chẳng biết được bến nào đục [Em]trong

Nhan sắc em ngọc [C]ngà, mà duyên lận đận xót [D]xa

Tiếc thương mĩ [Bm]miều, đời em khác chi Thúy [Em]Kiều.