LẠC MẤT NỤ CƯỜI

1. Tôi cất nụ [Dm] cười nơi nào không nhớ [Gm] nữa.

Mở từng ô [C] tủ, tung cả căn [F] phòng.

Xăm soi ngõ [Bb] ngách tâm hồn mơ [Gm] mộng.

Vẫn chẳng thấy [A] gì ngoài nỗi nhớ mênh [A7] mông.

 

Tôi cất nụ [Dm] cười ở nơi nào không [Gm] rõ.

Quét sạch khu [C] vườn đào bới từng ngọn [F] cỏ.

Vào tận trái [A] tim góc riêng nho [Gm] nhỏ.

Vẫn chẳng thấy [A7] gì ngoài nỗi nhớ giằng [Dm] co.

 

Nụ cười của [Dm] tôi ở nơi nào thế [Gm] nhỉ ?

Nụ cười của [A7] tôi sao tìm mãi không [Dm] ra.

Đành hỏi [Dm] Trăng…, Trăng mỉm cười rất [Gm] lạ.

Bảo nụ cười [A7] tôi để lạc tận phương [Dm] xa.

 

Tôi cất nụ [Dm] cười ở nơi nào không [Gm] biết.

Lùa tay [C] từng túi áo mùa vội [F] vã.

Giở từng trang [A7] thơ từng ước mơ chắp [Bb] vá.

Vẫn chẳng thấy [A7] gì ngoài nỗi nhớ bao [Dm] la.

 

Lạc mất nụ [Dm] cười lạc cả những cơn [A7] mơ.

Ô hay [A7] tôi còn lại chút ngu [Dm] ngơ…

Lạc mất nụ [Dm] cười lạc cả những vần [A7] thơ.

Hỏi Trăng [A7] già, Trăng già cứ làm [Dm] ngơ.