Lương Duyên Dở Dang

[Am] [Em] [F] [G] [C]

[Am] [Em] [F] [G] [Am]

 

[Am] Bên sông quê, cùng nhau lớn [Em] lên từng là

[G] Đôi uyên ương, đẹp như khúc [C] ca

Từng [Am] chiều hoàng hôn mình hứa mãi [Em] không xa rời

Ước [G] mong kết tình trăm năm, phu thê [Am] trọn đời

 

Nào đâu một [F] buổi chiều tà , em nói ta [G] phải cách xa

Phận [Em] duyên ta chỉ đến vậy, em [Am] đoạn tình sang bến ấy

Bỏ [F] rơi ái tình mặn nồng, nơi chúng [G] mình hứa bên dòng sông

Về [Em] nơi phố hoa, đem thiệp hồng trao [Am] tay

 

Nàng lên phố [Am] xá với kiệu hồng, diện áo [Em] hoa bước đi theo chồng

Để [F] lại một dòng sông [G] xưa, nơi cố [C] nhân đứng trong chiều [E7] mưa

Tự than [Am] trách số phận nghèo, chẳng [Em] lo cho em ấm êm

Nên [F] giờ chịu phận cô [G] liêu mỗi [Am] đêm

 

Trần gian ai [Am] thấu hết nỗi lòng này, nặng đớn [Em] đau chẳng thể giải bày

Chìm [F] dần vào từng cơn [G] say, vương vấn [C] em khóe mắt lệ [E7] cay

Giàn thiên [Am] lí cũng ngả vàng, còn chữ [Em] duyên ta trái ngang

Bến sông [F] xưa mình ta nhớ [G] mong tương tư lương [Am] duyên dở dang

 

Ngày cô [Am] lên kiệu hoa là ngày cơn mưa nặng hạt

Bên này [Em] sông ngóng trông một mối lương duyên mờ nhạt

Giờ trách [F] thân trách phận hay là [G] trách duyên ta

Trách ông [C] trời chia cách để cô nỡ [E7] vội lìa xa

 

[Am] Hình bóng phai phôi khuất [Em] xa rồi

Giờ chỉ tiếc duyên tôi quá [F] bẽ bàng

ới [G] a tình [Am] tôi