Mặt trời lạnh

[Dm] Một mình bước [C] thật chậm

[Bb] Trên con đường lá [C] bay

[Dm] Lòng chợt thấy [C] thật buồn

[Bb] Tiếc thương [C] cho tình [Dm] ta.

[Dm] Đường phố vắng chợt [C] nghe xa xôi

[Bb] Đường phố vắng chỉ [C] ta đơn côi

Nhớ một [Bb] người, người [F] không nhớ [C] ta.

[Dm] Chờ đêm qua để [C] mây xanh lên

[Bb] Chờ đêm qua để [C] mưa thôi rơi

Nhưng sao [Bb] lòng vẫn [C] nghe thật [Dm] buồn.

 

ĐK:

Ngồi bên [Bb] hiên mong mặt trời [C] lên

Chờ tia [Am] nắng sáng nơi chân [Dm] trời

Mà dường [Bb] như mặt trời đã [C] tắt từ lâu [Dm] rồi.

Đến bây [Bb] giờ lòng chợt nhận [C] ra

Cuộc sống [Am] này chẳng thể thiếu [Dm] em

Bước một [Bb] mình buồn hắt [C] hiu như gió [F] chiều.

Có lẽ [Bb] vì chẳng thể cho [C] em

Cuộc sống [Am] như em hằng ước [Dm] mong

Xa em [Bb] rồi mãi mãi [C] không quên được [Dm] em.