MIỀN QUÊ DUYÊN NỢ

1. [Em]Răng anh nỏ về thăm lại miền [Em]quê.

Nơi dòng sông [D]Lam bốn mùa mưa [Em]nắng.

Nơi

câu [D]hò ví dặm em [B]thương.

Nơi em chờ, em [B]đợi người ơi, người [B7]ơi.

 

2. [Em]Lâu anh nỏ về thăm lại miền [Em]quê.

Thăm lại người [D]xưa đợi chờ héo [Em]hắt.

Bến quê [D]nghèo em cắm sào buông [D]neo.

[B]Đợi người đi [B7]về cùng em hát khúc trao [Em]tình.

 

[E]Anh đi rồi, miền quê buồn lắm [E]đó.

Áo nâu [F#m]sòng em [B7]nhuộm màu nắng [E]mưa.

Anh đi [Em]rồi, nào anh có [C]nhớ.

Dáng héo [Em]mòn mỗi [E7]chiều nhìn dòng [Am]trôi.

Anh [G]đi, anh [Em]đi bỏ lại mái [C]trường.

Bỏ lại con [Em]đường, bỏ lại người [D]thương.

Anh [Am]đi, anh đi người ấy vấn [Am]vương.

Màu hoa sim [B]tím nhuộm đầy dòng [C]Lam.

Anh [D]đi, anh đi mang cả tình [C]em.

Ngàn năm thương [B7]nhớ đợi chờ người [Em]ơi.

Anh [D]đi, anh đi mang cả tình [C]quê.

Miền quê mong [B]nhớ anh [B]về, anh [B7]về người [Em]ơi.