Ngồi Một Mình

Ngồi một [G]mình là lúc em bình yên nhất em [Em]như thấy mình

Trong [Am]gương một chút lung linh, môi [C]kia còn vẫn tươi xinh,

[Cm]hồ ngoài kia nghe nói gió thu đang [D]về.

Mùa lại [G]mùa lại cứ theo về rất mau, em [Em]chưa biết buồn.

Nhưng [Am]đang có gì làm em [Em]cứ mơ [C]hồ ngồi nghe [Em]gió trong đêm thu [C]sang

Lặng [Cm]lẽ ngồi đây tìm chút cảm giác man [G]mác trong [D]em

Không [Am]lẽ giờ đây mình đang [D]cô đơn?

 

Thì [G]ra là em đang [D]trốn nỗi buồn. Thì [Em]ra là em đang [G]cố tươi cười.

Để [C]giấu đi nỗi cô đơn theo cùng em để [Em]nén nước mắt thôi không rơi nhoè thêm

[C]chính lúc đó em đang dối lòng, lừa [Em]dối tim mình nhiều đêm...[D]

Để [G]cho buồn đau cứ [D]mãi kéo dài Để [Em]cho lặng im giết [G]chết tiếng cười

[C]đến lúc đó em biết em cần anh. lời [Em]nói lúc đó em mong đến từ anh.

[C]Thế nhưng hôm nay, [Em]đến anh im lặng

[C]Như em đã im lặng...Tìm [D]chút bình [G]yên

 

Hay [G]là đã [C]đánh mất bình [Am]yên [D]

Ngồi một [G]mình là lúc em bình yên nhất...