Người Xứng Đáng Là Người Vô Tư

[C]Bỗng thấy ánh mắt ngày nào cứ [F]hướng về phía một ai

Nhìn trìu [Dm]mến người ta phía xa tim nôn [G]nao từng nhịp thiết tha.

Rồi nhờ [Em]anh gửi trao món quà chỉ dành riêng [Am]cho một mình anh ta

Tim [Dm]anh nào đâu sỏi đá [G]sao em …

 

[C]Anh biết cứ im lặng như [F]thế sẽ sớm vụt mất

Sự băn [Dm]khoăn trì hoãn chữ yêu sẽ mang [G]em rời đi sớm chiều.

Dù biết [Em]thế mà nước mắt rơi đầm đìa [Am]đêm đêm nhạt nhòa chăn gối

Trước đoạn [Dm]kết từng nhịp đang [G]tới làm sao [C]em ơi.

 

Ngàn mong [Am]ước giờ đây chỉ có thể nói vạn lời [Em]yêu được thốt thành lời

Sớm một [Dm]chút liệu rằng em [G]có vượt ngàn [C]sóng gió bên cạnh anh.

Rồi giờ [Am]thấy từng bước chân bé nhỏ ấy chầm chậm [Em]tiến dần đến một người

Vòng tay [Dm]ôm rồi miệng nói [G]cười. Em [C]yêu anh.

 

Người dám [Am]nói lời thương được mất chẳng vướng tình lại [Em]đến một cách vô lường

Người xứng [Dm]đáng là người vô [G]tư người chẳng [C]bắt em có những thứ.

Rồi giờ [Am]thấy từng bước chân bé nhỏ ấy chầm chậm [Em]tiến dần đến một người

Vòng tay [Dm]ôm rồi miệng nói [G]cười. Em [C]yêu anh.