Sao Cứ Phải Là Anh?

[Em]Người dối gian đôi lời anh lại [Bm]nghĩ đó là trọn đời.

[Am]Ngày tháng nuôi hy [D]vọng [G]níu với

Chọn [C]cách quên một người, bằng [Bm]cách yêu một [Em]người.

Ổn cả [Am]thôi! Miễn được [Bm]thấy em [Em]cười.

 

[Em]Hỏi chuyến xe cuối cùng Anh là [Bm]bến đỗ hay trạm dừng?

[Am]Mà cứ mang nỗi [D]buồn về [G]thổn thức

Người [C]khóc cũng là anh! Người [Bm]đau cũng là [Em]anh!

Người lau [Am]khô môi mắt [Bm]em cũng là [Em]anh!

 

Cành hoa [C]phải ôm trong lòng [D]mãi cũng phai! Và ngày [Em]đó cũng đâu trở lại

Em cứ [Am]nhìn người ta rồi [D]khóc. Hỏi [G]anh có đau lòng không.

Tại sao [C]anh phải ôm ngần [D]ấy bão giông để người [Em]ấy đứng bên hoa hồng?

Anh cũng [Am]đau mà tại sao [Bm]cứ phải ... là [Em]anh?

 

Người ta [C]như mây ngang trời còn [D]anh đứng đây mà em [Em]cứ ngước lên cao vời.

Trái tim [Am]anh cho dù cho sỏi [D]đá rồi [G]cũng hoá ra vụn vỡ.

Cùng em [C]chia đôi nỗi buồn, và [D]cả khổ đau còn hạnh [Em]phúc em mong trao người

Anh cứ [Am]cười hỏi “Tại sao [Bm]cứ phải là [Em]anh"