Thành sầu

1. Ta đón đưa có nhau từng [Dm] ngày

Trần gian này của đôi ta

Kỷ vật trao [F] tay từ đêm Đông [Bb] ấy

Giáng Sinh em khẩn [Dm] cầu, trọn đời ta bên [F] nhau

Thiên Chúa trên [Dm] cao hằng ban ơn [A7] phước.

 

2. Nay phố xưa chỉ ta độc [Dm] hành

Từng Đông lạnh buốt con tim

Một mùa [F] Noel đột nhiên em [Bb] khóc

Mắt sâu thăm thẳm [Dm] buồn, nghẹn ngào

câu chia [F] ly

Ôi! Chúa trên [A7] cao vì sao đày đọa [Dm] người.

 

ĐK:

Để từ đó đêm [Bb] đêm vàng tay ta [Dm] đốt

Khói thuốc xây thành sầu, sầu dựng quanh [F] ta [Dm]

Chập chờn trong màn [Bb] khói

Mơ thấy bóng em [F] về, nghe tiếng em cười [A7] nói

Như [Bb] chuyện một đêm [Dm] mưa.

 

3. Ai giúp ta phá tan thành [Dm] sầu

Vực ta khỏi hố tương tư

Vì từ em [F] đi ngàn chung ta [Bb] uống

Cố xua tan nỗi [Dm] buồn, ngụp lặn trong men [F] cay

Nhưng trớ trêu [A7] thay – Càng say sầu càng [Dm] sầu.