Thiếu Đi (Người)

Tone [G]

 

Intro: [C] [Cm] [Bm] [E7] [Am] [D] [G] [G] x2

anh vui vì [C]em đã khác anh vui vì [Cm]anh cũng khác

cách xa vài [Bm]năm dần quên và phai đi hết vết [E7]xước ta mang

tình yêu dường [Am]như quá đắt chỉ làm anh [D]rơi nước mắt

buồn cười, trò [G]chơi này anh đặt cược nhưng không biết cách qua màn

nhưng có [C]lẽ, là điều tốt với [Cm]em nhưng có [Bm]lẽ, là sẽ thiếu bàn [E7]tay nắm

khi mùa đông [Am]về, ký ức để [D]lại, mong chúng đều [G]lành

 

cất bước trên đường [C]mới đủ to đủ [Cm]lớn

vài lần hối [Bm]tiếc vì không thể nói những điều hôm [E7]đó

tâm tư lại [Am]xoay vòng xoay vòng giấu vào từng [D]ấy này năm

tự hỏi rằng "[G]em có muốn được nghe" nhưng

câu kế tiếp chắc chắn là "không"

 

[C]nhưng vì người [Cm]mà cảm thấy thiếu đi ở [Bm]đời, [E7]chỉ cố gắng để gượng [Am]cười

anh nuốt nước mắt vào [D]trong chẳng còn gì ở ngày [G]mới

tập cuối đã

kết thúc thật [C]rồi một chặng đường [Cm]không mấy dài dòng

khó để hài lòng, chỉ [Bm]thế thôi [E7]có những ngày buồn

tới đến chiều chạy [Am]kiếm một lời [D]một loạt kho báu nhưng không đúng [G]cái anh trông đợi

(đúng cái anh [C]trông...) [Cm] [Bm] [E7] [Am]huhh [D]hhuhhh [G]hhhhhuh...

 

baby nơi đây tối [C]quá chẳng thể nào kiếm được lối [Cm]ra

dù rằng thì anh cũng đã [Bm]cố nhưng mà số năm đã cao hơn số [E7]3 ah

nụ [Am]cười anh trên môi nhưng có chắc thật sự đó là nụ [D]cười?

chỉ [G]khi màn sương tới em mới thấy được con ngươi màu đỏ tươi

một giấc mơ chưa thành phải để [C]lại rồi đi gửi nhờ liệu họ [Cm]có tính phí?

em sẽ yêu [Bm]ai rồi thì ai sẽ yêu anh như cái cách mà em [E7]yêu anh đây?

lục tìm những mảnh [Am]vỡ xung quanh mình nhưng mà sao rồi bây giờ lại không [D]thấy

anh, [G]vẫn không nghĩ mình sai nhưng mọi thứ trông lạ hơn, hôm nay

 

phải hạnh [C]phúc đó nhé mặc dù anh [Cm]biết không dễ

nhưng rồi chương [Bm]mới sẽ mở để đón một tình yêu [E7]thương bé bé

em sẽ [Am]quên dần về chuyện buồn và lúc đó [D]ta đã lớn,

nếu có [G]cơ hội để gặp lại, anh chỉ trao em những lời cảm ơn

 

[C]nhưng vì người [Cm]mà cảm thấy thiếu đi ở [Bm]đời, [E7]chỉ cố gắng để gượng [Am]cười

anh nuốt nước mắt vào [D]trong chẳng còn gì ở ngày [G]mới

tập cuối đã

kết thúc thật [C]rồi một chặng đường [Cm]không mấy dài dòng

khó để hài lòng, chỉ [Bm]thế thôi [E7]có những ngày buồn

tới đến chiều chạy [Am]kiếm một lời [D]một loạt kho báu nhưng không đúng [G]cái anh trông đợi

 

có những gánh nặng hàng trang mà anh phải [C]mang đi [Cm]hết bởi vì [Bm]cố bao nhiêu lần

sao [E7]nỗi đau cứ còn [Am]mãi, cồn cả [D]chai, hay để [G]mai?

nên là nếu anh không còn [C]cố, [C]ờ thì chỉ mong em để lại [Bm]đó, [E7]

một nhành [Am]hoa, cùng kỉ vật cũ cất trong [D]rương

còn lời ca [G]anh, gieo lên hạt giống trong vườn

 

chắc [C]chắn sẽ có một ai đó [Cm]khác

cho em nhiều hơn những [Bm]thứ anh mang nó không chỉ là những [E7]đóa hoa [Am] [D] [G]