TRỜI MƠ

1. [A] Anh gặp [C#m] em một chiều thu quyến [C#7] rũ.

Mắt em [F#m] buồn xa thắm một trời [E] mơ.

Anh yêu [Bm] em từ lúc nào không [E] nhớ.

Chỉ thấy [E7] lòng trống vắng khi thiếu [A] em.

 

2. [A] Anh đến thăm [F#m] em một [C#m] chiều vàng nhạt [C#m] nắng.

Đôi tay đan [A] mềm lòng bỗng thấy xuyến [E7] xao.

[Bm] Đôi môi chạm vào [D] nhau nghe lòng sao tê [E] dại.

Như thuyền bập [E7] bềnh lơ lứng trên dòng sông [A] sao.

 

Ta yêu [A] nhau qua bao mùa đông lạnh [F#m] giá.

Anh vẫn [D] đi và em vẫn đợi chờ [A] anh.

Bao tháng [D] năm trên đường xa vạn [C#m] lý.

Luôn nhớ về [E] em dù [B7] tình còn mãi xa [E7] xăm.

Rồi từ [D] đó tình [F#7] buồn theo Đông [Bm] lạnh.

Hai phương [D] trời chim mỏi cánh cô [A] đơn.

Gió thổi [Bm] nhẹ ru tình trong buốt [A] giá.

Buông lòng [E7] đêm anh đếm sao trời [A] xa.

 

* [A] Rồi chiều nay anh trở về chốn cũ.

Gặp lại [Bm] em một chiều thu quyến [F#m] rũ.

Tình dạt [Bm] dào tràn dâng niềm khao [D] khát.

Đưa em [E7] về với giấc mộng mơ [A] hoa.