Tự Nhủ

Trao con [Am]tim này để đi theo những án mây

bóng tối [F]kéo về đôi mắt không thấy lối đi

chẳng còn tiếng [C]ai vang bên tai chẳng còn chiếc má ai trên vai

chẳng còn bóng [G]dáng thân thương của người ta thương

 

dòng nước [Am]xối dòng nước xiết cuốn đi bao yêu thương

lời nói [F]dối người nuối tiếc thứ tha cho gã khờ

người chẳng [C]biết tình yêu là chi để khi hôm nay

[G]đánh mất nhau đớn đau mới biết đây là gì

bầu đêm nay đầy [F]sao nhưng chẳng thể nào thấy [Am]được

 

Thức suốt đêm [F]dài... tự nhủ với mình rằng không [C]sao

thế giới không [G]màu.... Và xung quanh chỉ còn màn [Am]đêm

Mất nhau nữa [F]rồi...vì đâu mà giờ mình xa [C]nhau...

Em ơi thế giới không em, ánh [G]sáng chợt tắt giữa bình [Am]minh

 

[Am]anh đây kẻ tiêu điều ở giữa dòng thời gian

[F]sáng đêm rồi trưa chiều phục hồi để rồi vỡ tan

[C]lụm nhặt từng phần mảnh vụn ký ức để ghép lại thành một bức tranh

[G]chối từ hiện thực sống trong hồi ức dù biết điều đó thật mỏng manh