Tựa như gió phiêu du

1. [C] Anh chợt đến bên em một [Dm] chiều

Nắng thu [Am] vàng nhẹ vương lên tóc [G] ai

[C] Môi chợt khẽ run run anh [Dm] cười

Mắt say [Am] nhìn người em không nói [G] chi

Dường như [F] muốn nâng [Am] nhẹ bàn tay nhỏ nhắn

Anh lại [Em] cười tình chưa dám hé [G] môi

 

2. [C] Như ngọn gió phiêu du phương [Dm] trời

Đến hôm [Am] nào buồn chân anh ghé [G] chơi

[C] Để được thấy em luôn tươi [Dm] cười

Vẫn yêu [G] đời và yêu anh không [F] nói

Em biết nói [Dm] gì em biết nói [G7] gì khi anh mãi [C] đi.

 

ĐK:

Và một [Cm] đêm gió mưa [Fm] về nghe gót chân trên đường [Eb] vắng

Em biết mơ gì [Fm] hơn giấc em tỉnh [G7] xuân

Rồi chợt thấy [Ab] anh dáng quen hôm [Bb] nào đang bước vui đi cùng [Eb] ai

Mắt em lệ [Fm] rơi giọt nước mắt [Eb] ơi xin thương người một đêm gió [Ab] mưa

Với nỗi [D7] đau làm giá băng tim [G7] em.

 

3. [C] Bao ngày tháng bao nhiêu vui [Dm] buồn

Dẫu qua [Am] rồi mà sao em vẫn [G] mong

[C] Mong được thấy anh như hôm [Dm] nào

Vẫn vui [G] cùng và yêu em không [F] nói

Em biết nói [Dm] gì em biết nói [G7] gì khi anh mãi [C] đi.